Robert Lewandowski là chân sút vĩ đại nhất mà Ba Lan từng sinh sản ra. Anh bắt đầu chơi bóng chuyên nghiệp tại Znicz Pruszkow trước khi tham gia câu lạc bộ Lech Poznan – nơi đưa tên tuổi anh thành tay săn bàn hàng đầu Châu Âu.
Ba Lan – Nơi của những đứa trẻ “không đủ giỏi”
Nếu sinh ra ở Ba Lan, bạn sẽ hiểu vì sao tôi lại gọi là nơi của những đứa trẻ “không đủ giỏi“. Trước khi tôi đạt được giải thưởng của FIFA, tôi đã mường tượng được mình xứng đáng đến thế nào. Nhưng ở Ba Lan, từ bé chúng tôi đã có một mặc cảm: Không đủ giỏi và tốt!
Nếu bạn vượt trội, giáo viên sẽ đến xoa đầu bạn và nói: “Đứa trẻ này, giỏi hơn tất cả trẻ em Ba Lan khác!” Vấn đề đây – giỏi hơn các trẻ em Ba Lan nhưng không phải là một vĩ nhân Ba Lan, một siêu sao Ba Lan,.. Vì chúng tôi chưa từng có ai xuất sắc đến độ nổi tiếng vượt qua cả biên giới Ba Lan!
Những đứa trẻ em ở nước tôi, chưa bao giờ được đánh giá cao về tất cả mọi mặt. Vì thế khi bắt đầu tôi có những dấu ấn riêng cho sự nghiệp cầu thủ, tôi vẫn nghĩ mình đang được tâng bốc quá đà với các lời sáo rỗng. Nhưng thật sự sự nghiệp của tôi bắt đầu thế đấy, và cũng là nơi cho giấc mơ của hàng vạn trẻ em trên khắp Ba Lan, dám ước mơ và kiên trì theo đuổi.
Nếu để nói về sự nghiệp kì lạ của tôi, có lẽ sẽ như bộ phim với ba phần rõ rệt, với các cột mốc lớn trong đời tôi.
Xem thêm: Tự sự về cuộc đời của Ronaldo
Người bố vĩ đại của Robert Lewandowski
Tôi bắt đầu chơi bóng từ khi lên 5, tại 1 câu lạc bộ ở Warshaw cách nhà tôi hơn 1 giờ lái xe. Nhưng câu lạc bộ này không có đội trẻ em tầm tuổi tôi lúc ấy, nên tôi phải thi đấu bên cạnh những đứa trẻ lớn hơn tôi 2 tuổi. Với 1 đứa bé, 2 năm là khoảng cách lớn về mọi mặt, tôi thì gầy và bé con, ấy thế mà tôi có thể sinh hoạt ở đấy hàng năm trời.
Buổi lễ rửa tội đầu tiên của Robert Lewandowski
Năm tôi 12 tuổi, tôi có Buổi lễ Rửa tội đầu tiên tại nhà thờ (lễ rửa tội sẽ được Cha xứ và nhà thờ thực hiện theo các giai đoạn của cuộc đời đứa bé, đứa trẻ lên 12 tuổi không làm Lễ rửa tội ở nhà mà sẽ ra nhà thờ làm lễ). Nhưng sau đó tôi có 1 trận đấu khá quan trọng và phải đi rất xa để thi đấu.
Tôi thực sự lo lắng, nhưng ba tôi Krzysztof đã nói riêng với cha xứ ngay trước khi buổi lễ tiến hành:” Cha xứ à, chúng tôi có thể dời buổi lễ sớm hơn dự kiến 30 phút và xong sớm hơn 10 được không, Robert có 1 trận đấu khá quan trọng…..”
Ở Ba Lan, điều này nghe thật điên rồ, nhưng cha xứ biết cả gia đình tôi rất rõ nên ông ấy đã bảo với gia đình tôi: “Ồ được chứ tại sao lại không, ai cũng biết Robert thích đá bóng lắm nên chúng ta sẽ làm nhanh thôi!”
Hiển nhiên buổi lễ diễn ra rất nhanh. Tôi vội vàng làm dấu thánh và cả ba cả con phóng như điên trên xe. May sao trận đấu đó tôi thắng!
Người thầy đầu tiên của Robert Lewandowski
Người đầu tiên đem tình yêu về trái bóng tròn đến chính là ba tôi, một giáo viên thể dục và hiển nhiên cũng trở thành giáo viên thể lực của riêng tôi. Ba tôi đã bỏ qua mọi lời chê cười và đàm tiếu, chỉ để bảo vệ giấc mơ của tôi.
Mọi người nói ông ấy bị điên khi chiều theo giấc mơ trẻ con của tôi. Thật sự bọn họ có nói đấy, chính tai tôi đã nghe họ hỏi ba tôi vì sao lại điên rồ theo 1 đứa trẻ thế, và ông ấy đã bảo tôi có ước mơ của mình và tôi yêu giấc mơ đó, ông chỉ giúp tôi thực hiện điều đó thôi!
Mỗi ngày đều đặn, ba tôi đều lái xe đi đi về về chở tôi đến câu lạc bộ sinh hoạt, ngồi trong xe đợi tôi hai tiếng luyện tập rồi đi về. Có những hôm trời mưa, tôi phải dầm mưa luyện tập và trở về xe với bộ dạng đầy bùn và đất, nhưng bố tôi chỉ cổ vũ, không một lời la mắng. Cứ mỗi buổi luyện tập thế, chúng tôi lại lái xe xuyên màn đem và đến nhà vào lúc 10 giờ tối.
Đó chính là bố tôi, dành 4 tiếng mỗi ngày chỉ để đưa tôi đi luyện tập bóng đá.
Trong suốt sự nghiệp của tôi, tôi gặp rất nhiều đứa trẻ như tôi ở khắp Châu Âu, nhưng cũng có những trường hợp: Đứa trẻ đó đang sống cho ước mơ của người lớn – những người muốn thực hiện ước mơ thuở thiếu thời của bản thân thông qua con cái họ!
Tôi thấy rất nhiều bậc ba mẹ, đứng ngoài đường pitch và la hét con cái mình: vì sao không được thế này, sao lại không được đá chính,… Những người ấy thậm chí còn không biết áp lực của vận động viên kinh khủng đến mức nào. Mỗi khi thấy những vị phụ huynh đó, tôi lại thấy may mắn khi có người bố hiểu và chưa bao giờ gây áp lực lên tôi.
Mãi về sau, tôi mới nhận ra điều ba tôi muốn nói với chúng tôi: “Hãy tin vào bản năng của con, Robert ạ!“.
Những sự từ chối…
Khi tôi tròn 16 tuổi, ba tôi qua đời sau thời gian dài lâm bệnh nặng. Tôi không biết phải diễn tả giai đoạn đó như nào. Đôi khi một đứa con trai cần tâm sự với bố mình, về những vấn đề khi lớn lên và khi trưởng thành. Nhưng làm sao được, tôi chỉ biết ước thôi…
Trong giai đoạn ấy, tôi đang thi đấu cho câu lạc bộ Legia Warsaw II – một trong những câu lạc bộ lớn nhất tại Ba Lan. Khoảng 1 năm sau khi bố tôi mất, vào năm 2006, hợp đồng của tôi cũng hết hạn, và câu lạc bộ lúc đó đang thảo luận nên gia hạn với tôi hay không.
Mọi chuyện suôn sẻ cho đến khi có 1 sự cố xảy đến: tôi bất ngờ bị chấn thương khớp gối khá nặng và gần như đã mấp mé bờ vực phải treo giò. Thậm chí lúc ấy, cả Huấn luyện viên lẫn ban giám đốc không hề nói với tôi, họ để cho 1 thư kí thông báo với tôi về chấm dứt hợp đồng.
Đó là ngày tồi tệ, tôi vừa mất bố lại còn chấn thương và bị câu lạc bộ thải ra như món hàng đã qua sử dụng. Tôi lê bước nặng nề về xe, mẹ tôi đã đợi sẵn ở đấy. Ngay lúc ấy bà đã nhận ra có gì đó không ổn. Tôi đã bật khóc ngay tại chỗ và nức nở với mẹ tôi về mọi thứ….
Mẹ tôi sau đó đã liên hệ với các câu lạc bộ khác cũng thuộc Liên đoàn bóng đá Ba Lan, trong đó có câu lạc bộ Znicz Pruszków. Cách đó vài tháng, tôi còn cười khẩy khi nhận lời đề nghị từ Znicz Pruszków, Ai lại bỏ Legia để đến Znicz Pruszków bao giờ? Và tôi đã làm thế thật!
Mãi sau này tôi mới nhận ra, mẹ tôi cũng đau đớn, nhưng bà ấy buộc phải mạnh mẽ để hoàn thành cả vai trò của người ba và mẹ. Bà ấy đã cố gắng rất nhiều để gánh vác gia đình không sụp đổ.
Sau đó tôi kí hợp đồng với Znicz Pruszków với cái chân bị chấn thương đang bó bột. Tôi bắt đầu quá trình hồi phục sau chấn thương. Lúc ấy tôi chỉ mong lành lặn trở lại và ra sân thôi, nào có dám nghĩ đến Bayern, Barça hay Manchester United!
Sau tất cả, tôi đã học được rất nhiều điều bao gồm cả sự tự tin và cách chịu đựng. Thật kì lạ sau khi hồi phục chấn thương, phong độ tôi càng trở nên đáng sợ hơn và liên tục ghi bàn.
Bốn năm sau, tôi nhận rất nhiều lời đề nghị tôi ra nước ngoài chơi bóng. Biết sao được, tôi phải đến Đức chơi bóng thôi!
Còn tiếp….